Những lần làm tình cùng mấy em gái gốc phi ở mỹ

Dấu vết trong lòng Thư ngày càng rõ, không phải khoái lạc mà là nỗi sợ và tội lỗi, đẩy cô gần hơn đến bờ vực không thể quay đầu. Hoàng đẩy cửa về, mắt đỏ, nhìn Thư: “Vợ, mai anh nghỉ làm, mình nói chuyện rõ ràng nhé,” giọng anh lạnh như gió cuối ngày, không cảm xúc. Tối đến, góc phố vắng gần công viên chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt lập lòe trên vỉa hè ẩm ướt. Thư siết chặt nó, định đập nát dưới gót chân, nhưng tay run, cuối cùng cô cất lại vào hộp trang sức, thì thầm: “Nếu hắn lừa, mình cần bằng chứng để đối phó, mình cần mạo hiểm lần này” Tiếng bé Ngọc khóc ré lên từ nôi cắt ngang suy nghĩ, Thư vội chạy tới, ôm con vỗ về, “Ngoan nào, mẹ đây,” nhưng ánh mắt cô lạc lõng, như đang tìm lối thoát trong màn sương dày đặc. Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc đều đặn, hòa cùng tiếng thở nhẹ của bé Ngọc trong nôi, nhưng không gian yên bình ấy chẳng thể xoa dịu tâm trí Thư. Cô giật mình tỉnh dậy sau giấc mơ ngắn: Nam đè cô trên bàn khám, ngón tay trơn trượt móc lồn cô, giọng trầm thì thầm: “Em là của anh, em muốn nó mà” Mồ hôi ướt tóc mai, Thư thở dốc, tay kéo chăn che ngực, cảm giác lồn ướt át dưới quần lót làm cô hoảng hốt, tự trách: “Sao mình còn mơ vậy, phải quên thời gian tại phòng khám, không được để hắn ám mình nữa.”Cô bước xuống giường, chân trần lạnh buốt trên sàn, mở ngăn kéo